Chúng ta ai cũng cần một “cửa hàng tiện lợi bất tiện” như thế để nạp nguyên liệu cho bản thân trên hành trình cuộc đời…
Cuốn sách tiếp cận người đọc với bìa đầu đầy màu sắc, sặc sỡ. Hình vẽ đẹp theo phong cách rất Hàn Quốc. Hẳn cũng sẽ có rất nhiều người chọn mua “Cửa hàng tiện lợi bất tiện” vì tấm bìa như tôi. Ấy vậy mà bắt đầu câu chuyện lại là hình ảnh một bà lão u70 mất ví. Đó cũng là khởi đầu cho cuộc gặp gỡ đã thay đổi cuộc đời ông chú vô gia cư sống tại ga Seoul.
Giúp bà lão phúc hậu hậu tạ cho ông chú vô gia cư bằng những bữa ăn ngon là sau đó được “thu nạp” trở thành một nhân viên bán thời gian ban đêm tại cửa hàng tiện lợi của bà. Đây là một cửa hàng đang có nguy cơ phải đóng cửa vì tình hình kinh doanh ế ẩm, do hàng hoá ko đa dạng, có nhiều đối thủ cạnh tranh lại không nằm trên trục đường chính. Bán hàng chả lời lãi gì nhưng bà chủ vẫn duy trì là bởi bà coi những nhân viên như người trong gia đình, bà muốn giúp họ có thu nhập và một chốn để đi lại. Chính vì bắt đầu bằng lòng tốt nên ở cửa tiệm này, thứ người ta trao đổi với nhau không chỉ là hàng hoá mà trên hết là tình yêu thương, sự quan tâm. Thật đáng ngạc nhiên, khi những lời khuyên hữu ích nhất lại xuất phát từ ông chú nhân viên chỉ mới rời xa kiếp vô gia cư ít lâu.
Nói về ông chú nhân viên, ông trạc 40 tuổi được ví với hình ảnh "con gấu khờ khạo". Ăn nói thì lắp bắp lại chẳng nhớ nổi mình là ai, quá khứ như thế nào do nghiện rượu. Chú làm việc trong cửa hàng tiện lợi vô cùng chăm chỉ và thường xuyên giúp đỡ người khác. Chú ta khuyên ông khách hàng nghiện “Cham Cham Cham” bỏ rượu, quan tâm con cái. Chú khuyên bà Oh cần biết lắng nghe để thấu hiểu, chú phần cơm hộp cho cô biên kịch Jeong, trả tiền cơm tam giác cho cậu bé ăn trộm, bê đồ về tận nhà cho những người cao tuổi, dọn dẹp bàn ghế dù cho chẳng ai yêu cầu…. Tất cả đã tạo nên một nhân viên bán thời gian mẫn cán đặc biệt.
Khi đã cai rượu, chú dần nhớ ra mình là ai và điều gì đã dẫn tới tình cảnh trở thành người vô gia cư. Hoá ra chú đã từng là một bác sỹ thẩm mỹ nhưng vì sự tắc trách và cung cách làm việc dối trá của bệnh viện nơi mình công tác đã dẫn đến chết người. Vì sự áy náy đã dẫn đến những hành vi khiến chú mất gia đình, mất tất cả. Vì cú shock đó mà trong lần chạy tìm vợ ở sân ga, ông chú đã ngã đập đầu dẫn đến mất trí nhớ và lưu lạc 4 năm ở ga Seoul, dần dần mất cả khả năng nói chuyện cho đến ngày đón nhận lòng tốt của bà chủ. Chú ta dự định kết thúc cuộc sống này bằng cách nhảy từ một con cầu bắc qua sông xuống. Thế nhưng sau khi nhớ lại mình lại ai, quá khứ như thế nào, anh ta quyết định tiếp tục sống, sống để tìm ra gia đình, chuộc lỗi với người đã khuất. Thực hiện chính những lời khuyên của mình để vun đắp lại tình cảm với người thân. Bởi chết thì dễ nhưng sống thế nào cho ra sống mới thật sự khó.
Mỗi chương sách là mỗi câu chuyện, mỗi vấn đề riêng biệt của mỗi nhân vật. Mà nhờ giúp đỡ người khác, nhân vật chính tìm lại được chính mình, thay đổi thái độ với cuộc sống, làm lại cuộc đời.
Với lối kể chuyện dung dị, các lồng ghép hình ảnh của chương sau vào chương trước đã khiến những câu chuyện của mỗi nhân vật xa lạ thêm gắn kết và thu hút hơn. Tổng thể cuốn sách mang tới cho người đọc một cái nhìn trìu mến với cuộc đời, mở ra thêm hy vọng vào một chân trời tương sáng. Dù kết thúc là những giọt nước mắt của nhân vật chính nhưng ta vẫn thấy đâu đó tràn chề niềm tin vào tương lai.
Comments